Mỗi ngày mưa rả rích rơi, không làm ướt áo nhưng môi mắt mềm;
30 năm sống về đêm, qua hơi thở nhớ tên em - Saigon,
rồi thơ quanh quẩn nỗi buồn như trăng lưu lạc giữa giòng biển khơi.
Hồi hôm mưa đứng không rơi - nghĩa là chết sững hồn tôi đó mà!
Chao ôi, màu của nhớ nhung, sái mùa hoa nở tương phùng xót xa!
Con thuyền viễn xứ tà tà, trôi về nguồn cội, xem hoa ngắm rừng.
Viễn phương, tôi, chỗ em ngồi, thôi em đừng quậy mây trời đỏ au.
Đất cha quê mẹ, sương mù; Phất phơ cờ máu phủ trùm câu kinh.
Ngày xưa hồn quốc thảm sầu, ngày nay hoá bướm là sao hỡi người?
Câu thơ ngơ ngẩn, em ơi! đọc lên - một vệt trăng soi - phận mình.
Mạc Trần Lan
No comments:
Post a Comment