Mẹ tôi năm nay đã 87 tuổi. Mẹ có
người bạn đồng niên là cụ Trâm.
Cụ Trâm sống neo đơn ở một chung
cư gần khu chợ Á Đông. Năm xưa cụ biết lái xe, xong giờ đây cụ chẳng còn sức để điều
khiển tay lái nữa, bởi vậy cụ Trâm chỉ lui cui một mình trong căn nhà một phòng; cho dù,
cụ có đến 3 người con: một trai, hai gái; ấy thế chẳng cô cậu nào muốn cụ về sống chung!...
Tuổi già,
sức yếu và cụ cũng có lắm bệnh nhưng nhờ ơn Trời Phật, cụ Trâm không đến nỗi
phải nằm liệt giường hoặc phải gởi thân vào Viện Dưỡng Lão.
Mới đây,
mẹ bảo tôi đến nhà chở cụ Trâm sang chơi, ăn cơm với mẹ. Hai cụ già gặp nhau
mừng mừng tủi tủi, nói chuyện huyên thuyên. Đến bữa cơm, cụ Trâm ngồi ăn chung
với cả gia đình tôi mà thỉnh thoảng cụ cầm mảnh "napkin", khéo léo
đưa lên quẹt ngang khoé mắt; thế rồi cụ lại bắt đầu kể tốt cho ba người con của
cụ: nào là có bằng cấp Tiến sĩ, Cao học và cả ba đều có công việc tốt, lương
khá, vợ chồng đều hạnh phúc ...
Sau buổi cơn
chiều, mẹ và tôi đưa cụ Trâm về chung cư, nơi cụ ở. Giữa đường, cụ Trâm phát
giác ra cụ quên chiếc chìa khoá cửa vào nhà. Cụ Trân nhờ tôi chở cụ ghé ngang
nhà cô con gái, để cụ lấy chiếc chìa khoá "xơ-cua".
Ngồi trên
xe, với chiếc chìa khoá "xơ-cua" trong tay, lòng cụ Trâm vẫn bất an,
không biết chiếc chìa khoá "xơ-cua" này có đúng là chiếc chìa khoá để
mở cửa vào nhà không? Cụ quay qua nói với tôi:
- "Cháu à! nếu chiếc chìa
khoá này, bác không mở cửa vào nhà được thì cháu cho bác ngủ lại với mẹ
cháu đêm nay nghen!".
Tôi đáp liền:
-"Dạ, bác đừng lo! ... Nếu
không vào nhà được, cháu chở bác về ngủ với mẹ cháu".
…
Hình như
có những giọt lệ nơi khoé mắt đang ứa ra!...
No comments:
Post a Comment