I.
Chiếc lá diêu bông
Tuyết lạnh chiều đông
Em thầm tiếc nhớ
Khi bước theo chồng
Bên kia là núi
Có một dòng sông
Thuyền em rẽ bến
Khách đợi... mù sương!
Chữ nhớ vần thương
Cứ làm vấn vương
Khi đêm mưa đổ
Thừa, thiếu môi hôn.
Diêu bông thôi trổ
Vẫn cứ thương hoài
Anh nào có hay
Tình trong thinh lặng
Chiều thu mưa bụi
Rớt hạt cay cay
Níu vạt áo dài
Vờ như không gặp.
Đường chia lối rẽ
Nói thêm ngỡ ngàng
Đành ôm kỷ niêm
Thương hoài ngàn năm.
II.
Tình xa mấy nẻo
Lòng cứ phập phồng
Một cánh diêu bông
Hoa chưa kịp nở!.
Khi trong mưa gió
Lại nhớ diêu bông
Dẫu bước bên chồng
Lệ nhoà khoé mắt
Thời gian dồn dập
Tưởng chừng như quên
Bao nhiêu nỗi niềm
Đong đưa võng nhịp
Ngờ đâu lại gặp
Trên phố người đông
Quay mặt dấu lòng
Nói thêm càng khổ
Gọi tên lần cuối
Diêu bông, diêu bông
Ướt đẫm chiều sương
Đường riêng em bước...
III.
Đường riêng cuối nẻo
Về với hư vô
Một dòng lệ khô
Hồn thôi kiếp khổ.
Nằm yên tĩnh lặng
Trăm đoá hoa tươi
Khép một nụ cười
Người đời trao tặng.
Trầm hương nghi ngút
Như thiếu, như thừa
Bóng dáng người xưa
Hai hàng mưa, lệ.
Hồn em trong gió
Hồn em trong trăng
Một cõi xa xăm
Trên vần thơ cổ.
Ngàn năm có nhớ
Xin chép bài thơ
Nét đẹp như mơ
Hiền như nét mực.
Mạc Trần Lan
No comments:
Post a Comment